Chi phí cho các hàng rào đối mậu dịch

Phần trước bạn đã biết về hòa ước hạn chế mậu dịch tự nguyện Chip máy điện toán cho thấy sự tốn kém rơi vào người tiêu thụ cuối cùng và bạn hẳn đã ngạc nhiên rằng nó tốn kém như thế nào. Nhưng đây chỉ là 1 phần nhỏ của những gì mà hạn chế mậu dịch đòi hỏi bạn phải trả. Các kinh tế gia thuộc Viện kinh tế Quốc tế tiến hành 1 cuộc nghiên cứu cho thấy 31 nhóm sản phẩm có số lượng mua bán vượt quá 100 triệu $ hàng năm. Ước tính người tiêu thụ Hoa Kỳ phải chi hơn 1.00 triệu $ hàng năm trong số 25 nhóm thuộc 31 nhóm trên.

Chi phí cho các hàng rào đối với mậu dịch

1. Phân loại nhóm phát triển kinh tế

Khi các doanh nhân chuyển từ kinh doanh nội địa sang quốc tế, họ phải đối đầu với các thị trường có nhiều khác biệt lớn về mức độ phát triển kinh tế hơn là các thị trường họ đang hoạt động trong đó. Quan trọng là phải hiểu được điều này vì mức độ phát triển kinh tế của 1 quốc gia ảnh hưởng tới mọi mặt của việc kinh doanh tiếp thị, sản xuất và tài chính. Các quốc gia khác nhau có mức độ phát triển kinh tế khác nhau. Được phân tích thành các nhóm đã phát triển, mới công nghiệp hóa, đang phát triển, kém phát triển và phát triển thấp nhất.

Đã phát triển là tên gọi các nước công nghiệp hóa Tây Âu, Nhật, Úc, New Zealand, Canada, Nam Phi, và Hoa Kỳ. Một loại mới có tính cách so sánh, các quốc gia mới cổng nghiệp hóa (NICS) gồm Brazil, Mexico, Nam Triều Tiên, Đài Loan, Hongkong và Singapore. Các nước này GNP/bình quân đầu người trong phạm vi từ 2000$ đến 5000$, tập trung lớn về đầu tư đa quốc gia, và (3) xuất khẩu số lượng lớn hàng hóa được sản xuất gồm cả các sản phẩm kỹ thuật cao.

Đang phát triển, kém phát triển (LDCs) và phát triển chậm nhất là tên dùng để xếp loại phần còn lại của thế giới. Liên Hợp Quốc và Ngân Hàng thế giới có khuynh hướng sử dụng tên gọi lợi tức cao, trung gian hay thấp hơn là đã phát triển và kém phát triển hơn.

2. Nền kinh tế ngầm

Nền kinh tế ngầm là một phần của lợi tức quốc gia, nó không được báo cáo là do báo cáo ngầm hoặc không đo lường được bởi các thống kê chính thức.

Người ta đã viết nhiều về phần lợi tức quốc gia không được tính bởi thống kê chính thức vì nó được thông báo ngầm hay không được báo cáo. Bao gồm trong nền kinh tế ngầm này (đen, song song, chìm, bóng) là nền sản xuất hợp pháp không công khai, nền sản xuất hàng hóa và dịch vụ bất hợp pháp, che giấu lợi tức bằng hiện vật (hàng đổi hàng).

Nền kinh tế ngầm

Tại Bonn, 1 người làm vườn hoàn tất công việc trang trí vườn và khi hỏi tiền thù lao thì trả lời rằng "Nếu ông muốn 1 hóa đơn thì sẽ là 1500 DM cộng với 14% thuế. Nếu ông không cần lấy hóa đơn chỉ cần trả tôi 1400 DM tiền mặt".

Để giảm tổng số thuế phải trả cho chính phủ, nền kinh tế ngầm chịu trách nhiệm đối với mọi loại sai lệch dữ kiện kinh tế. Ví dụ, ở Ý, không có sách nào ghi rằng 1 đôi găng tay riêng lẻ được sản xuất tại Naples, nhưng hiện nay người ta biết rằng Naples là 1 trong những trung tâm sản xuất găng tay lớn nhất của Ý - Sản lượng không báo cáo được sản xuất bởi những nhóm nhỏ các công nhân trong các nhà bếp hay trong garage. Cơ quan thống kê chính thức của chính phủ ước tính rằng GDP lớn hơn.

Viết bình luận